Giao dịch: Đánh mất tim của trùm xã hội đen
Phan_18
Chương 14: Lời Mời Của Ma Quỷ
Lúc này, Thượng Quan Tuyền giơ bàn tay nhỏ bé lên, kéo tay Lãnh Thiên Hi lại...
“Tôi đồng ý”. Cô khẳng định chắc chắn.
“Tiểu Tuyền?”. Lãnh Thiên Hi kêu lên, muốn ngăn cản cô.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, thái độ rất kiên quyết: “Anh Thiên Hi, em không muốn làm khó anh, em tình nguyện đi. Dù sao đó cũng là bạn tốt của anh, anh ấy cũng đã đáp ứng nguyện vọng rồi, không phải sao?”
“Nhưng... nhưng mà...”. Lãnh Thiên Hi ấp úng.
Có trời mới biết, anh không muốn lừa gạt cô chút nào!
Thượng Quan Tuyền khẽ nở nụ cười, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền, cô nhẹ giọng nói: “Cho nên, anh cứ yên tâm đi, ở đây chờ em, nếu không lát nữa lại không có tài xế đưa em về”. Cô cố làm cho tâm trạng mình thoải mái hơn.
Lãnh Thiên Hi gật đầu không được mà không gật đầu cũng không xong, chỉ đứng yên ở đó.
“Anh dẫn đường đi”. Thượng Quan Tuyền nói với Lôi.
Lôi và Thượng Quan Tuyền đi về phía thang máy.
“Tiểu Tuyền...”. Lãnh Thiên Hi cất cao giọng.
Lúc này một bàn tay vỗ vào bả vai Lãnh Thiên Hi...
“Thiên Hi!”. Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai anh.
Lãnh Thiên Hi nhìn lại, khi anh thấy rõ người ở đằng sau liền vui vẻ cười: “Anh Thiếu Đường, anh cũng tới tham gia bữa tiệc này à? Xem ra quy mô cũng lớn quá nhỉ”.
Lăng Thiếu Đường nhếch đôi môi mỏng lên: “Cậu hiểu lầm rồi, anh, Quý Dương và anh cậu có chút chuyện, vừa mới bàn xong”.
Lãnh Thiên Hi nhìn quanh một vòng...
“Không cần tìm làm gì, anh bị Quý Dương cho leo cây rồi, hôm nay anh chỉ đến một mình thôi”. Lăng Thiếu Đường tốt bụng giải thích.
“Hả? Anh Quý Dương...”. Lãnh Thiên Hi không hiểu nổi.
“Cậu ta đang phong lưu bên người đẹp ở California rồi”. Lắng Thiếu Đường nghĩ tới chuyện này lại không kìm được giận, tên Cung Quý Dương đáng chết đó lại dám cho anh ta leo cây.
Lãnh Thiên Hi cười to, không nói gì nữa. Tình cảm của bốn người này rất tốt, đều cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, đồng sinh cộng tử bao nhiêu năm nay, điểm nay anh ta hiểu rất rõ.
Lăng Thiếu Đường thấy Lãnh Thiên Hi như vậy liền hết giận, sau đó nói: “Thiên Hi, anh biết cậu lo cho cô gái kia, nhưng mọi việc cứ giao cho anh cậu xử lý đi”.
“Anh Thiếu Đường, sao anh lại nói vậy?”. Lãnh Thiên Hi cảm thấy hết sức kì quái hỏi lại.
Lăng Thiếu Đường khẽ mỉm cười, nụ cười rất hấp dẫn, nhưng chỉ hời hợt nói một câu: “Tóm lại cậu nên nhớ, Thượng Quan Tuyền... không phải là một cô gái đơn giản”.
Nói xong, anh ta vỗ vỗ vai Lãnh Thiên Hi, cùng vệ sĩ đi ra ngoài.
Lãnh Thiên Hi giật mình, đôi mắt nhíu lại tràn ngập tia phức tạp.
“Cô Thượng Quan, ngài ấy đang ở trong phòng chờ cô, xin đi theo tôi”. Lôi ý bảo cô đi vào thang máy.
“Phòng?”. Thượng Quan Tuyền theo bản năng hỏi lại, lại thấy mình không được lịch sự, vội giải thích: “Ý tôi là...”.
Lôi cười một tiếng, sau đó nói: “Cô Thượng Quan cứ yên tâm, ngài ấy cảm thấy nội dung nói chuyện của hai người không thích hợp bàn trong phòng làm việc nên đã đặc biệt chuẩn bị thêm một phòng khác. Chắc giờ ngài ấy đã ở bên trong rồi. Căn phòng đó rất đẹp, có thể nhìn được toàn bộ cảnh thành phố về đêm, rất tuyệt. Cô Thượng Quan, mời.”.
“À! Được rồi!”
Qua những gì anh ta vừa nói, Thượng Quan Tuyền cũng bớt thấy bất an, cô dần tỉnh táo trở lại. Nhưng khi sắp đối mặt với vị tổng giám đốc này, cô có một dự cảm rất xấu.
“Cô Thượng Quan, mời vào, tôi không quấy rầy nữa, hai người cứ từ từ nói chuyện”.
Khi Lôi đưa Thượng Quan Tuyền đến trước cửa phòng tổng thống, anh ta khiêm nhường nói, làm động tác cúi mời.
Thượng Quan Tuyền hít sâu một hơi, gật đầu, sau đó mở cửa đi vào.
Cô vừa đi vào, Lôi liền đóng cửa lại. Sau đó, Thượng Quan Tuyền nghe một tiếng “cạch” vang lên.
Cửa bị khóa rồi!
Lòng của cô cũng theo đó mà run lên.
Điều này lập tức khơi dậy thói quen nghề nghiệp của Thượng Quan Tuyền, cô theo bản năng nhìn về phía cửa, trong mắt tràn đầy cảnh giác.
Phòng tổng thống xa hoa rộng lớn như của vua chúa. Đập vào mắt cô là đèn treo thủy tinh cực lớn trên trần nhà, ánh đèn huyền ảo khiến cả căn phòng càng thêm rực rỡ, giàu sang.
Nhưng không biết tại sao, khi dẫm chân lên tấm thảm trắng mềm mại kia, cô lại nghĩ tới tình cảnh buổi chiều hôm đó với Lãnh Thiên Dục.
Người này thật sự là bạn tốt của Lãnh Thiên Hi sao?
Tại sao lại làm việc kì lạ như vậy, khác biệt rất lớn với con người đơn giản của Lãnh Thiên Hi.
Thượng Quan Tuyền tỉnh táo nhìn bốn phía, cô ghé đầu vào trong một phòng. Không gian hoàn toàn yên tĩnh, căn bản không thấy bóng dáng một ai. Cô nhìn vòng quanh một lượt, ánh mắt nhìn về phía ban công...
Rất nhanh, cô nhìn thấy một bàn đầy thức ăn ngon, còn có một bóng người cao lớn đưa lưng về phía cô, dựa vào lan can nhìn xa xăm.
Người này đứng trên ban công đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cánh tay rắn chắc chống xuống thành lan can, trông đầy khí thế, giống như chim ưng sải cánh bay khắp mọi nơi.
Vóc người cao lớn, bóng lưng thẳng tắp khiến người ta phải cảm thấy áp lực.
Thượng Quan Tuyền dường như nghe được cả tiếng tim đập của mình!
Bóng lưng này... sao lại quen đến vậy?
Thượng Quan Tuyền cố gắng đè ép dự cảm xấu trong lòng xuống, không thể nào lại là hắn được! Cô nghĩ thầm, sau đó hít sâu một hơi, đi lên, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh cất lời: “Tiên sinh, tôi là Thượng Quan Tuyền, bạn của Thiên Hi, ngài chính là người đã đứng ra giúp đỡ cô nhi viện Mary phải không?”
Thanh âm tuy nhẹ nhưng lại rất tỉnh táo và trầm ổn.
“Đúng vậy, chính là tôi”.
Thanh âm trầm thấp tràn đầy từ tính truyền đến, người đàn ông cũng chậm rãi xoay người lại nhìn Thượng Quan Tuyền...
Khuôn mặt tinh tế, đường nét góc cạnh như được tỉ mỉ điêu khắc, mỗi đường nét đều lộ ra vẻ tao nhã và quý tộc, đôi mắt lạnh băng tạo ra cảm giác uy nghiêm và khí thế.
Đôi mắt thâm thúy sắc bén của hắn đang nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Tuyền ở cách đó không xa, ánh mắt lộ ra sức hấp dẫn đặc biệt của đàn ông.
Thượng Quan Tuyền trợn mắt, gương mặt biểu lộ vẻ không thể tin...
Cô không bao giờ có thể nghĩ tới người hôm nay cô gặp lại chính là Lãnh Thiên Dục!
“Vì sao không thể là tôi?”
Lãnh Thiên Dục cất giọng nói lạnh như băng hỏi cô, sau đó từng bước từng bước tiến lại gần Thượng Quan Tuyền.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như có một lực mạnh mẽ đang đánh vào cô.
Những nghi vấn hiện lên trong đầu, tại sao lại như vậy?
“Nếu tôi biết người hôm nay tôi gặp là anh, có chết tôi cũng không tới”. Cô tức giận hét lên, sau đó xoay người chạy về phía cửa.
Thượng Quan Tuyền không muốn ở lại nơi này dù chỉ một chút, cô biết mình không thể dễ dàng giết hắn, nhiệm vụ đành phải trì hoãn lại. Vậy nên cô không thể mất đi lý trí nữa, Thượng Quan Tuyền không muốn nói chuyện với người đàn ông này.
“Sao? Không phải cô là một người rất nặng tình nặng nghĩa sao? Không quan tâm đến cô nhi viện Mary nữa à?”
Lãnh Thiên Dục không nhanh không chậm lên tiếng, những lời này có sức mạnh cực kỳ lớn. Cả người Lãnh Thiên Dục như một con sư tử đang từng bước vồ mồi.
Hôm nay Thượng Quan Tuyền càng thêm tuyệt mỹ, bộ váy đen tinh xảo càng khiến cô hấp dẫn hơn bao giờ hết, mái tóc dài tùy ý xõa trên vai, vẻ mê người khiến người ta khó mà hít thở, nhưng...
Sao cô lại ăn mặc hở hang thế kia?
Ẩn hiện sau làn váy là cặp đùi thon dài trắng trẻo đầy quyến rũ khiến ánh mắt người khác không nỡ rời đi, còn chưa kể đến bầu ngực căng tròn hấp dẫn ẩn hiện kia nữa!
Lãnh Thiên Dục không hề phát hiện ra tâm tình của mình đang ngày càng chìm xuống, càng ngày càng lạnh, sự bình tĩnh bấy lâu nay của hắn nhất thời đã bị lửa giận thiêu cháy không còn sót lại chút nào.
Hắn không khó để tưởng tượng ra những gã đàn ông ngoài kia đã dùng ánh mắt tham lam dò xét dáng người cô như thế nào!
Thượng Quan Tuyền đột nhiên dừng bước.
Hai tay cô theo bản năng nắm chặt lại, ngay sau đó từ từ buông ra. Cô lạnh lùng quay đầu lại, ánh mắt tràn đầy tức giận...
“Lãnh Thiên Dục, anh căn bản là không hề có thành ý muốn giúp đỡ cô nhi viện Mary chút nào, cho nên chúng ta không có gì để nói cả”.
Lãnh Thiên Dục đứng lại, đôi mắt thâm thúy bắn ra tia sắc nhọn...
“Vậy thì nói về giao ước hai ngày của chúng ta đi, không biết cô định thế nào? Hả?”. Hắn mở miệng nói, giọng nói trầm thấp bức người khiến người ta không rét mà run.
Nghe thấy giọng điệu nguy hiểm, Thượng Quan Tuyền cứng đờ cả người, dường như cô đang nghe thấy âm thanh đến từ địa ngục.
Cô sợ người đàn ông này, rất sợ! Người đàn ông này căn bản không phải là người, không có tình cảm của con người đã đành, lại còn muốn biến cũng phải trở thành ma quỷ mới yên”.
“Tôi căn bản không hề chấp nhận cái giao ước hai ngày gì đó, tại sao còn phải suy nghĩ? Đúng là buồn cười”.
Người đàn ông này... có ngốc không vậy? Chẳng lẽ hôm đó cô nói còn chưa rõ ràng sao?
Lãnh Thiên Dục không tức giận, từ khuôn mặt lạnh như băng của hắn, Thượng Quan Tuyền không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì. Cô chỉ cảm thấy ánh mắt kia quá mức thâm trầm mà lạnh lẽo.
Lát sau, bàn tay hắn khẽ nâng lên, khéo léo nắm lấy cằm cô...
“Tôi nói rồi, nếu như quá hạn thì cô tự mình gánh lấy hậu quả. Rất rõ ràng là cô không hề để tâm đến lời nói của tôi, thật đáng tiếc!”. Hắn cố làm ra vẻ tiếc nuối, lắc đầu, đôi mắt lạnh lẽo chợt lóe lên.
“Lãnh Thiên Dục, đồ tiểu nhân, chính anh đã lừa gạt sự tín nhiệm của anh Thiên Hi, mục tiêu của anh chỉ có một mình tôi, sao lại phải lôi nhiều người vào nữa như vậy?”. Thượng Quan Tuyền cực kì kích động, lạnh giọng hỏi.
“Anh Thiên Hi?”. Lãnh Thiên Dục bất mãn nhíu đôi mày rậm, hơi thở nguy hiểm như muốn đem Thượng Quan Tuyền chôn vùi vào trong đó.
“Xem ra quan hệ của cô và cậu ta không hề đơn giản, khiến cho cậu ta phải suy đi tính lại đến mức đó”. Hắn nổi cáu, chất vấn cô.
Trong đầu Thượng Quan Tuyền đột nhiên lóe lên, sau đó ngẩng đầu cười lạnh: “Đúng vậy, anh ấy đối với tôi mà nói là người đàn ông quan trọng nhất. Cho nên muốn tôi thành người của anh ư? Hừ! Cứ ở đó mà mơ ngủ tiếp đi!”
“Cô nói cái gì? Nói lại lần nữa cho tôi?”. Lãnh Thiên Dục lạnh lùng lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền thầm hít sâu một hơi, nhướn mắt lên, đôi mắt trong trẻo nhìn thẳng vào mắt hắn:
“Anh nghe kĩ cho tôi, anh ấy là... bạn, trai, tôi”.
Chương 15: Không Thể Trốn Được
Thượng Quan Tuyền thầm thề với ông trời, những lời này không hề thật lòng chút nào, nhưng chỉ có nói như vậy mới có thể thoát khỏi sự uy hiếp và bức bách của người đàn ông ma quỷ Lãnh Thiên Dục này. Hắn sẽ không trở mặt với bạn của mình được!
Cô biết người đàn ông này cố ý làm vậy, mục đính của hắn chính là lợi dụng cô để Niếp Ngân xuất hiện!
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục sắc bén đến mức có thể giết người, vẻ mặt đã sớm lạnh như băng, thân hình cao lớn cũng đứng yên tại chỗ.
Bàn tay nắm chặt lại…
Những lời này của Thượng Quan Tuyền khiến hắn nghe như có mùi phản bội. Mặc dù hắn không hiểu tại sao lửa giận trong lòng mình lại giống như quả bom nguyên tử phát nổ, nhưng hắn biết rất rõ, cô gái chết tiệt này đang sỉ nhục ham muốn độc chiếm của hắn.
Hắn bước nhanh lên từng bước, giọng điệu lạnh như băng mà chất vấn cô: “Cô cố tình nói vậy, đúng không?”
Cô gái chết tiệt này, dám dụ dỗ em trai hắn!
Thượng Quan Tuyền cao ngạo ngẩng đầu nhìn Lãnh Thiên Dục, nụ cười châm chọc vẫn thường trực bên môi như một đóa hoa giữa trời tuyết không sợ gió lạnh vùi dập.
“Cố tình? Sao tôi phải cố tình làm gì? Anh nói quái quỷ cái gì vậy?”. Âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng vang lên.
“Rút lại lời cô vừa nói, tôi sẽ coi như không nghe thấy!”
Lãnh Thiên Dục không nhịn được cắt ngang lời của Thượng Quan Tuyền, vẻ mặt lạnh lẽo, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô.
Dám lôi Thiên Hi ra chống đỡ, đúng là hão huyền!
Vậy mà…
“Tại sao tôi phải nghe lời anh?”. Thượng Quan Tuyền bày ra vẻ mặt tươi cười nhìn Lãnh Thiên Dục, nhưng ánh mắt trong trẻo lại hết sức lạnh lùng.
Ai ngờ, khi cô vừa nói xong, Lãnh Thiên Dục lại không hề tức giận, hắn chỉ nhếch môi cười nhạt đầy ý tứ.
Nhưng cho dù hắn đang cười thì vẫn toát ra khí lạnh bức người…
Hắn ung dung ngồi xuống ghế trước cửa sổ sát đất, ánh đèn thủy tinh hắt xuống càng làm nổi bật những đường cong trên khuôn mặt, khiến hắn càng thêm phần quyến rũ. Hắn thong dong uống một ngụm rượu, thản nhiên lên tiếng: “Cô có thể đi được rồi”.
“Hả?”
Trước hành động khác thường của Lãnh Thiên Dục, Thượng Quan Tuyền càng thêm nghi ngờ, người như hắn mà lại có thể dễ dàng bỏ qua như vậy ư? Nhưng nhìn vẻ mặt hờ hững của hắn lúc này, cô cũng đành tin như vậy.
“Lãnh Thiên Dục, tôi thừa nhận hiện tại tôi chưa thể tìm ra cách giết anh, nhưng mà… anh nhớ giữ cái mạng mình cho tốt, nhất định tôi sẽ tới lấy”.
Ánh mắt Thượng Quan Tuyền phức tạp liếc nhìn Lãnh Thiên Dục. Sau khi nói xong, cô quay người muốn rời đi.
Đúng lúc tay cô đặt lên tay nắm cửa…
“Sáng mai, sẽ có thông báo cưỡng chế di dời được gửi đến cô nhi viện Mary”. Lãnh Thiên Dục lạnh lùng, không nhanh không chậm lên tiếng.
Thượng Quan Tuyền chợt quay đầu lại…
“Lãnh Thiên Dục, anh…”. Cô nắm chặt tay thành quả đấm: “Đồ hèn hạ”
Lãnh Thiên Dục không giận mà còn cười: “Tùy cô nói thế nào cũng được, tôi đã hết lòng quan tâm giúp đỡ nói trước với cô, hơn nữa, tôi cũng có lòng tốt nhắc cô, Lãnh thị đã muốn hủy diệt thứ gì thì không ai dám đứng ra bảo vệ nổi đâu”.
Nói xong, hắn giơ giơ tập tài liệu trong tay, sau đó vứt xuống.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy như bị dội một gáo nước lạnh vào người, từ đầu đến chân đều lạnh toát.
“Tôi sẽ cho cô nửa ngày để chuẩn bị, nhưng cô nên nhớ, cô bạn Vận Nhi gì đó của cô có xảy ra chuyện gì không thì tôi cũng không dám nói trước”.
Ánh mắt Lãnh Thiên Dục tàn khốc mà ngạo mạn, một lần nữa công kích vào sự tỉnh táo của cô.
“Lãnh Thiên Dục, anh có ý gì? Không cho phép anh động đến Vận Nhi!”. Thượng Quan Tuyền nghe vậy liền hoảng hốt, tiến lên mấy bước nói.
Lãnh Thiên Dục hừ lạnh một tiếng: “Đối với người bạn kia của cô tôi không có hứng thú, nhưng cũng không dám đảm bảo thuộc hạ của tôi cũng không có hứng thú. Tốt nhất cô nên suy nghĩ kỹ đi”.
“Anh dám…”
“Cô nói xem tôi có dám không?”
Lãnh Thiên Dục không đợi Thượng Quan Tuyền nói xong, ánh mắt lạnh lẽo cắt ngang lời cô, giọng nói tràn đầy khí phách và cứng rắn.
Bầu không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.
Thượng Quan Tuyền dùng ánh mắt tràn ngập tức giận nhìn chằm chằm vào Lãnh Thiên Dục.
Mà đôi mắt lạnh như băng của Lãnh Thiên Dục cũng nhìn thẳng vào cô…
Lửa giận trong lòng Thượng Quan Tuyền như nổ tung, bộ váy màu đen tuyệt đẹp cũng vì cô đang nổi giận mà khiến dáng người cô càng thêm mê người, giống như con mồi bị dã thú công kích, toàn thân xù lông đề phòng.
Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại giãn ra, có thể thấy Thượng Quan Tuyền đáng nhẫn nhịn.
“Rốt cuộc anh muốn gì?”. Cô cố nén giận hỏi Lãnh Thiên Dục.
Đối với cái danh xưng “lão đại” của hắn, cô chẳng thèm để tâm. Nhưng đối với chức tổng giám đốc của Lãnh thị này, cô không dám khinh thường. Dù sao chuyện của cô nhi viện không phải chuyện trong giới hắc đạo, chỉ có thể dùng cách trên thương trường để giải quyết, như vậy thì cô càng không thể đắc tội với Lãnh thị, cô biết những điều Lãnh Thiên Dục nói đều là sự thật.
Chỉ cần đắc tội với Lãnh thị thì sẽ chẳng còn đường sống.
Đúng vậy, trên đời này có chuyện gì Lãnh Thiên Dục không dám làm sao?
Đôi môi mỏng khêu gợi của Lãnh Thiên Dục chậm rãi cong lên, thân thể to lớn nhàn nhã dựa vào sofa, ngón tay dài ngoắc ngoắc chỉ vào cô, vẻ mặt nguy hiểm, trực tiếp ra lệnh: “Lại đây”.
Bàn tay nhỏ bé của Thượng Quan Tuyền ghì chặt trước ngực, cô cố gắng bắt bản thân phải kiên cường, kiên cường hơn nữa. Đối mặt với người đàn ông như vậy, cô tuyệt đối không thể khuất phục, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Nhưng cô không hề biết, cô chỉ mới mười tám tuổi, dù có nhiều kinh nghiệm đến mấy thì cũng không thể nào thoát khỏi đôi mắt âm trầm kia của Lãnh Thiên Dục.
Cô cố gắng nuốt nước bọt, thầm hít sâu một hơi rồi từng bước từng bước đi về phía Lãnh Thiên Dục. Khi thấy ánh mắt âm trầm của hắn nhìn mình, cô cảm giác như mình đang rơi vào một cái bẫy nhưng không thể nào thoát ra được.
Khoảng cách ngày càng gần, dường như cô có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của hắn. Cô nhắm mắt bước lại gần Lãnh Thiên Dục, khi mở mắt ra, đôi mắt tràn đầy sự dũng cảm.
“Anh nghĩ sao?”. Mặc dù cô không được chọc giận hắn lần nữa nhưng giọng điệu cũng không nén được tức giận.
Lãnh Thiên Dục cúi người, hai bàn tay đan vào nhau đặt lên trước đầu gối, ánh mắt nhìn chăm chú vào cô.
“Ngồi xuống”. Hắn mở miệng, giọng điệu như đá tảng, nặng nề đè vào lòng người.
Thượng Quan Tuyền đột nhiên ngẩng đầu, sắc mặt tối đen, đôi mắt đẹp đầy sát khí nhìn thẳng vào hai mắt hắn. Nhưng dần dần, sát khí trong đôi mắt ấy tản đi, cô khó khăn bước lại gần Lãnh Thiên Dục, nhẹ nhàng ngồi lên hai chân hắn.
Vẻ mặt Lãnh Thiên Dục vẫn đầy kiên nghị nhưng bên môi khẽ cong lên nụ cười thỏa mãn. Sau đó, hai cánh tay rắn chắc của hắn khóa chặt thân thể mềm mại của Thượng Quan Tuyền trong lồng ngực mình.
Trên người Thượng Quan Tuyền tỏa ra mùi hoa lan thoang thoảng, khẽ len lỏi vào hơi thở của Lãnh Thiên Dục khiến toàn thân hắn cảm thấy ngứa ngáy, dục vọng dần nhen nhóm lên.
“Cô gái này, không phải bây giờ tôi đang cho cô cơ hội đấy sao?”
Thanh âm trầm thấp êm tai của Lãnh Thiên Dục vang lên. Bàn tay to mang theo luồng nhiệt nóng bỏng chạm vào eo cô. Hơi thở nặng nề mà trầm ổn phả vào vành tai nhạy cảm của cô.
“Anh có ý gì?”
Thượng Quan Tuyền cảnh giác, muốn tránh hắn ra, bị hơi thở của đàn ông bao vây khiến tim cô lại đập loạn lên.
Lãnh Thiên Dục không cho cô cơ hội giãy giụa, càng áp sáp người vào cô, đôi môi nóng bỏng hôn lên cần cổ trắng mịn: “Ý của tôi rất rõ ràng, trở thành người phụ nữ của tôi”.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trong lòng rung lên một cái, bên tai truyền đến cảm giác tê dại khiến cả người cô run lên.
“Lãnh Thiên Dục, buông tôi ra…”. Cô muốn đẩy hắn ra, giờ phút này cô đang rất hoảng loạn.
“Tại sao lại muốn tôi thả cô ra?”. Đôi môi mỏng của Lãnh Thiên Dục nhếch lên: “Nhưng mà, tôi sẽ không buông ra đâu”.
Giọng nói lạnh như băng, không có chút tình cảm.
Hắn cảm nhận được thân thể mềm mại của cô, giống như loại tơ lụa quý báu phải nâng niu giữ gìn.
Mùi thơm thoang thoảng len vào mũi hắn, rồi lan tràn trong lồng ngực, phủ khắp cả người, cảm giác như chỗ nào trong cơ thể hắn cũng bị mùi thơm đặc biệt trên cơ thể cô kích động. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng mùi thơm của cơ thể lại có thể dễ dàng khơi lên hứng thú trong hắn như vậy.
“Lãnh Thiên Dục, muốn giết anh cũng có rất nhiều cách, tại sao tôi nhất định phải trở thành người phụ nữ của anh chứ?”. Cô kiên định nói nhưng lại không phát hiện ra trong giọng nói ấy có chút run rẩy.
“Nói vậy nghĩa là, từ trước tới giờ cô không muốn giết tôi?”
Giọng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, quyến rũ giống như của người yêu, nhẹ nhàng lướt qua trái tim cô.
Gò má Thượng Quan Tuyền thoáng đỏ lên. Cô không tự chủ được cất cao giọng: “Lãnh Thiên Dục, anh đừng tự cho mình là nhất…”
“Trở thành người phụ nữ của tôi sẽ có lợi cho cô hơn”. Lãnh Thiên Dục cắt ngang lời của Thượng Quan Tuyền. Khuôn mặt tuấn tú mà lạnh lẽo không nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì.
“Anh…”. Thượng Quan Tuyền từ trước đến nay chưa bao giờ gặp một người đàn ông ngạo mạn đến như vậy!
“Thứ nhất, cô sẽ có cơ hội giết tôi, có thể hoàn thành nhiệm vụ Niếp Ngân giao cho cô”. Bên môi Lãnh Thiên Dục cong lên nụ cười lạnh lẽo nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sự châm biếm.
“Thứ hai, cô nhi viện Mary sẽ có thể tiếp tục an toàn hoạt động. Tôi biết cô vẫn giấu Niếp Ngân những chuyện về cô nhi viện Mary”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thượng Quan Tuyền dần trở nên trắng bệch…
Quả nhiên là cô vẫn quan tâm đến tên kia!
Lãnh Thiên Dục nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm tản ra sự lạnh lẽo…
“Cuối cùng, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn cho bạn cô. Tôi biết tình bạn giữa hai người rất sâu sắc”.
Cánh tay rắn chắc càng siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô. Hơi thở nguy hiểm vẫn quanh quẩn bên tai cô.
Thượng Quan Tuyền thấy sống lưng lạnh toát, cảm giác run rẩy từ sống lưng xông thẳng lên đỉnh đầu.
Cô đột nhiên nhắm hai mắt lại, đôi lông mi dài hơi run rẩy…
Cô không khóc. Nhưng cô càng như vậy càng khiến trong lòng Lãnh Thiên Dục cảm thấy đau xót!
Trái tim hắn như bị ai bóp lấy, sắc mặt càng tối đi. Hắn nhẹ nhàng ôm lấy cô đi vào phòng ngủ.
Cả người Thượng Quan Tuyền mặc bộ váy đen bị Lãnh Thiên Dục đặt trên chiếc giường lớn, mái tóc đen dài xõa sang hai bên càng khiến khuôn mặt cô thêm tái nhợt, trắng bệch.
“Nhìn tôi, tôi muốn cô nhìn rõ tôi”. Thanh âm lạnh lẽo ma quỷ của Lãnh Thiên Dục như một chiếc roi da quất vào lòng Thượng Quan Tuyền, sắc mặt cô trở nên xanh mét. Sau đó, bàn tay to thô lỗ xé bộ vest ra ném sang một bên…
Thân thể to lớn đè lên người Thượng Quan Tuyền…
Hắn cúi xuống hôn, như đang trừng phạt, ra sức cắn nuốt cái miệng nhỏ nhắn của cô, cũng muốn nuốt hết tất cả ý chí của cô. Nụ hôn của hắn như đang cắn người, nhanh nhẹn dũng mãnh, cuồng loạn, tràn đầy khí phách, dường như muốn cắn nuốt cả người cô.
Khi môi hắn hôn xuống cổ cô, Thượng Quan Tuyền đột nhiên mở to hai mắt…
“Lãnh Thiên Dục, trong lòng tôi đã có người khác, tại sao anh cứ phải cưỡng chế tôi như vậy?”. Bàn tay nhỏ bé tái nhợt của cô che chắn trước ngực mình.
Một lát sau, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt trong trẻo tràn đầy sự phản kháng.
“Có người khác?”. Lãnh Thiên Dục híp mắt lại: “Là Niếp Ngân? Hay là anh Thiên Hi của cô? Hả?”
Thanh âm của hắn càng ngày càng lạnh, đôi mắt thâm thúy mà lạnh lẽo cho thấy hắn đang rất tức giận.
Thượng Quan Tuyền nhìn Lãnh Thiên Dục…
Làm sao hắn biết cô thích Niếp Ngân?
Nhìn vẻ mặt cô như vậy, hắn xấu xa lên tiếng: “Nếu là Thiên Hi, tôi hy vọng cô không nên mơ tưởng nữa, nhanh chóng cắt đứt quan hệ của hai người đi. Còn nếu như là Niếp Ngân…”
Hắn dừng lại một chút.
“Tùy cô thích thế nào thì thích, chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi. Tôi muốn cô cam tâm tình nguyện trở thành người phụ nữ duy nhất của Lãnh Thiên Dục tôi”. Khuôn mặt anh tuấn nhưng giọng điệu lại hết sức lạnh lẽo.
Thượng Quan Tuyền cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp nát… đau đớn! Tại sao lại có thể như vậy?
“Tôi không muốn…”. Thanh âm nhẹ nhàng vang lên. Cô không muốn trở thành người phụ nữ của hắn… càng không muốn trở thành người phụ nữ duy nhất!
“Cô quên rồi à, cô đã là người của tôi rồi”. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Thượng Quan Tuyền, Lãnh Thiên Dục tháo cà vạt trói hai tay cô lại trên đỉnh đầu.
Hắn lại cúi xuống cuồng nhiệt hôn cô…
Mà sự phản kháng của cô cũng càng ngày càng yếu đi…
Cô quá mệt mỏi, không thể phản kháng được nữa.
Nhưng…
Rốt cuộc tại sao cô lại như vậy?
Dù cô có giãy giụa thế nào thì vẫn không thể xua đi luồng nhiệt nóng bỏng dần dâng lên trong lòng.
Tại sao lại như vậy? Không!
Đôi mắt của Lãnh Thiên Dục cũng dần dần biến đổi, sâu thẳm như biển cả…
Cơ thể cô thuộc về hắn. Vóc dáng hấp dẫn của cô khiến dục vọng trong hắn trào dâng.
Trước mặt cô, hắn luôn không thể tự chủ, mà hắn cũng chẳng cần phải tự chủ!
Bàn tay hắn từ từ nâng cằm cô lên, rồi dần hạ xuống, phủ lên bầu ngực, vuốt ve nụ hoa của cô…
Một tay khác vẫn siết chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn, hoàn toàn muốn chiếm đoạt cô…
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền vô hồn nhìn lên trần nhà, cô không nói gì nữa, cũng không phản kháng thêm…
Cô không muốn phản kháng, cô buộc bản thân nghĩ mình đang nằm mơ… một cơn ác mộng mà thôi!
Cô càng phản kháng, càng giãy giụa lại càng khiến hắn sôi máu, không phải sao?
Lãnh Thiên Dục muốn thân thể của cô chứ gì, vậy thì cứ để hắn làm vậy đi!
Rốt cuộc đến hôm nay cô cũng hiểu rõ dụng ý của Niếp Ngân. Nếu cô không quay về cô nhi viện Mary, vậy hôm nay cũng sẽ không bị uy hiếp thế này.
Dường như phát hiện thấy cô gái dưới thân mình đang ngây ra, Lãnh Thiên Dục liền nhìn thẳng vào mắt cô…
Đôi mắt đen trong sáng của Thượng Quan Tuyền lúc này hết sức vô hồn, ánh mắt xa xăm, không hề có chút tức giận… Giờ phút này, cô đang gần ngay trước mắt hắn mà lại như xa tận chân trời.
Đây là ý của cô sao? Để hắn cảm thấy vô vị rồi sẽ tha cho cô?
Cô thật sự không muốn trở thành người phụ nữ của hắn sao?
Đúng là không biết điều! Trên đời này có biết bao nhiêu người mong còn chẳng được, nếu hắn muốn là vơ được cả đống!
Chẳng lẽ, trong lòng cô, người kia lại quan trọng như vậy sao?
Sắc mặt Lãnh Thiên Dục càng trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt như mũi dao nhọn sắc bén khiến người ta sợ hãi.
“Cô cho rằng cô như vậy thì tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”. Thanh âm lạnh như băng của hắn vang lên. Sau đó, bàn tay nâng chân cô lên, để đôi chân tuyệt đẹp của cô quấn quanh hông hắn…
Thượng Quan Tuyền vẫn nằm im bất động, đôi mắt trong suốt vô hồn như một bức tượng.
“Cô…”. Lãnh Thiên Dục chưa bao giờ cảm thấy nóng nảy như vậy, hắn phát hiện hắn…
Rất quan tâm đến cô!
Hắn có cảm giác thất bại, tay nắm chặt thành quả đấm, mạnh mẽ muốn đấm xuống khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia…
Thượng Quan Tuyền không có ý tránh né, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng dường như không hề chớp!
“Chết tiệt…”. Lãnh Thiên Dục giận dữ gầm lên. Hắn thấy cô không có ý định tránh né, nắm đấm mạnh mẽ đấm vào đầu giường.
Máu, từng giọt từng giọt chảy xuống…
“Cô đi đi”. Lãnh Thiên Dục đứng dậy, chỉ bàn tay bị thương vào mặt cô, cả người tản ra vẻ lạnh lẽo như diêm la: “Mau cút đi”.
Đôi mắt Thượng Quan Tuyền rốt cuộc cũng không còn vẻ vô hồn. Khi cô thấy tay Lãnh Thiên Dục đang chảy máu, trong lòng lại dâng lên cảm giác hốt hoảng chưa bao giờ có…
Cô vội ngồi dậy, hàng lông mi dài che giấu đôi mắt hốt hoảng. Cô nhanh chóng sửa sang lại quần áo…
Đôi môi anh đào khẽ hé mở, đúng lúc cô vừa định lên tiếng thì tiếng chuông cửa vang lên…
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian